Khẩu Nghiệp Xuyên Thư - Ai Động Vào Tôi Là Toang
Chương 12: Cả Mạng Chửi Tôi
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy trong trạng thái rất bình tĩnh.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzgsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2NjAsInIiOiJ1cFB6RUVubiJ9Bình tĩnh đến mức chính tôi cũng thấy hơi lạ.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzgsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2NjAsInIiOiJ1cFB6RUVubiJ9Điện thoại nằm bên gối, màn hình sáng lên liên tục, rung đến mức tôi phải úp xuống mới yên. Không cần nhìn cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Sau đêm qua, nếu Weibo không nổ thì mới là có vấn đề.
Hệ thống lên tiếng rất dè dặt: “Ký chủ… tối qua cô ngủ được à?”
“Ngủ ngon.” tôi đáp. “Ngủ một mạch đến sáng.”
Hệ thống im lặng. Có lẽ nó đã hiểu, bạo lực mạng đối với tôi không phải là đòn chí mạng, mà là môi trường quen thuộc.
Tôi mở điện thoại.
Hot search chiếm trọn màn hình.
“Lâm Nguyệt là ai”
“Chị gái chen chân hay em gái cướp chồng”
“Tổng tài ép hiến thận”
“Chị khẩu nghiệp là người thế nào”
Bài của Tô Chiêu Nhiên đã được đẩy lên trang đầu suốt đêm, kèm theo vô số tài khoản marketing phụ họa. Văn phong đồng loạt một kiểu, đạo đức đứng trên cao, phán xét không chừa một ai.
Tôi lướt xuống bình luận.
“Cả mạng đều đang chửi cô.” hệ thống nói nhỏ. “Rất nhiều người tin vào câu chuyện của nữ phụ.”
“Tôi thấy rồi.”
Không phải kiểu chửi lẻ tẻ. Mà là chửi theo dây chuyền.
Chửi nhân cách.
Chửi ngoại hình.
Chửi xuất thân.
Chửi đến mức như thể tôi là tội phạm quốc gia.
Có người còn nói thẳng: “Loại phụ nữ này mà không chết thì đúng là không có thiên lý.”
Tôi đọc rất kỹ.
Không phải vì đau lòng.
Mà vì ghi nhớ.
Tôi từng thấy loại cảnh này rồi, ở đời trước, ở trên mạng, ở vô số vụ việc ngoài đời thật. Khi một người bị định vị là kẻ xấu, tất cả ác ý sẽ được hợp pháp hóa.
Hệ thống có chút sốt ruột: “Ký chủ, cô không giải thích sao?”
“Giải thích?” tôi hỏi lại. “Giải thích cho ai?”
Tôi tắt phần bình luận, chuyển sang tin nhắn riêng.
Hộp thư đầy ắp.
Chửi rủa có.
Dọa dẫm có.
Nguyền rủa cũng có.
Thậm chí có người gửi ảnh dao, ảnh máu, kèm theo địa chỉ mơ hồ.
Hệ thống lần đầu tiên thật sự hoảng: “Ký chủ, chuyện này đã vượt quá phạm vi ngược văn.”
“Ừ.” tôi nói. “Đây là đời thực.”
Tôi đặt điện thoại xuống, đi pha một cốc nước ấm. Tay rất vững, không run. Trong gương, sắc mặt tôi bình thường, không có dấu hiệu sụp đổ như nữ chính nguyên tác.
Bởi vì tôi biết rất rõ một chuyện.
Đám người này không cần sự thật.
Họ chỉ cần một mục tiêu để trút giận.
Và tôi, tạm thời, là mục tiêu đó.
Tôi quay lại ghế sofa, mở Weibo lần nữa. Không đăng bài mới, không phản bác, không thanh minh. Tôi chỉ lặng lẽ ghim lại bài đăng ban đầu của mình.
Bên dưới, đã có người bắt đầu nghi ngờ.
“Không phải chứ, nếu không có bằng chứng sao dám báo cảnh sát?”
“Cô này phản dame suốt đêm, tâm lý không giống người bịa chuyện.”
“Bài của Tô Chiêu Nhiên sao giống kịch bản marketing vậy?”
Những giọt nước nhỏ bắt đầu xuất hiện trong biển lửa.
Hệ thống nhìn thấy cũng ngạc nhiên: “Cô không sợ à?”
“Sợ.” tôi trả lời rất thẳng. “Nhưng sợ không có nghĩa là im lặng.”
“Tôi chỉ đang chờ.”
“Chờ cái gì?”
“Chờ bọn họ tự nói quá nhiều.”
Tôi đứng dậy, kéo rèm cửa ra. Ánh nắng buổi sáng tràn vào phòng, rất sáng. Thành phố vẫn vận hành bình thường, không vì tôi bị chửi mà dừng lại.
“Cả mạng chửi tôi thì sao?” tôi nói, giọng rất bình tĩnh.
“Chửi mệt rồi, cũng sẽ có người bắt đầu hỏi.”
“Rốt cuộc, ai đang nói thật.”
Tôi biết rất rõ.
Bạo lực mạng không kết thúc bằng nước mắt.
Nó kết thúc khi sự thật đủ sắc để cắt ngược trở lại.
Và tôi, từ đầu đến cuối, chưa hề rút kiếm.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzgsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2NjAsInIiOiJ1cFB6RUVubiJ9