Khẩu Nghiệp Xuyên Thư - Ai Động Vào Tôi Là Toang
Chương 20: Tôi Kiện Nợ Lương
Sau cuộc gọi đó, tôi làm một việc rất đời thường.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODYsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2ODUsInIiOiJyQlU1N3lXSyJ9Mở app ngân hàng.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODYsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2ODUsInIiOiJyQlU1N3lXSyJ9Kiểm tra tài khoản.
Số dư không đổi.
Tôi nhìn con số quen thuộc kia ba giây, sau đó bật cười.
“Yêu đương gì thì yêu.”
“Tiền lương thì vẫn phải trả.”
Hệ thống ngẩn người: “Ký chủ… cô còn nhớ chuyện nợ lương à?”
“Sao lại không nhớ.”
“Tôi đi làm chứ có đi tu đâu.”
Tôi mở email cũ của công ty. Hợp đồng lao động. Bảng chấm công. Thư giao việc. Tin nhắn yêu cầu tăng ca. Từng cái một, tôi kéo ra, sắp xếp gọn gàng.
Nữ chính nguyên tác có một thói quen rất tốt.
Cô ấy lưu hết.
Lưu vì sợ bị oan.
Lưu vì sợ bị đổ lỗi.
Lưu vì sợ một ngày nào đó cần chứng minh mình không vô dụng.
Chỉ là nguyên tác chưa kịp dùng đến.
Tôi thì dùng rất thoải mái.
Hệ thống nhìn tôi đóng gói file, giọng có chút không tin nổi: “Cô định làm thật sao?”
“Không làm giả được.” tôi đáp.
“Luật lao động không phải văn học.”
Tôi đặt lịch hẹn online với Cục Lao Động. Điền thông tin. Nộp đơn. Đính kèm chứng cứ.
Lý do khiếu nại:
Nợ lương.
Chậm trả hoa hồng dự án.
Ép tăng ca không lương.
Không thêm cảm xúc.
Không thêm phẫn nộ.
Chỉ là một người lao động bình thường đòi tiền công sức của mình.
Một tiếng sau, tôi nhận được phản hồi xác nhận.
Hệ thống im lặng rất lâu, cuối cùng mới thốt ra: “Trong nguyên tác… không có đoạn này.”
“Ừ.”
“Nguyên tác chỉ quan tâm tôi đau không.”
“Không quan tâm tôi có được trả tiền hay không.”
Buổi chiều, luật sư của công ty gọi cho tôi.
Giọng rất cẩn thận.
“Cô Lâm, chuyện này… có thể thương lượng.”
“Tôi cũng đang thương lượng.”
“Tại Cục Lao Động.”
“Cô có yêu cầu gì?”
“Tôi muốn tiền.”
“Đầy đủ.”
“Đúng hạn.”
“Chuyển khoản.”
Bên kia nghẹn họng.
“Cô không cân nhắc ảnh hưởng sao?”
“Dù sao anh Bùi cũng…”
“Tôi không ký hợp đồng với anh Bùi.”
“Tôi ký với công ty.”
Không khí đầu dây bên kia lạnh hẳn.
Hệ thống hỏi nhỏ: “Ký chủ, cô không sợ chọc giận họ sao?”
“Tôi sợ nghèo.”
Ba ngày sau, công ty cũ gửi thông báo chính thức.
Xác nhận tồn tại khoản nợ.
Đồng ý thanh toán.
Kèm theo điều kiện mong tôi giữ im lặng.
Tôi đọc xong, trả lời đúng một câu.
“Chuyển tiền trước.”
Hai giờ sau.
Tiền vào tài khoản.
Lương.
Hoa hồng.
Phụ cấp tăng ca.
Không thiếu một đồng.
Tôi nhìn số dư nhảy lên, cảm giác rất thực.
Không phải thắng lợi hoành tráng.
Không phải báo thù kịch tính.
Chỉ là một câu chuyện rất bình thường.
Một người đi làm.
Làm đủ việc.
Đòi đủ tiền.
Hệ thống thở dài, giọng đầy cảm khái: “Ký chủ… cô đúng là nữ chính đầu tiên trong ngược văn đi kiện nợ lương.”
“Tôi cũng là người lao động đầu tiên trong ngược văn được trả đủ.”
Tôi khóa điện thoại, đứng dậy đi pha trà.
Tổng tài có ra tù.
Có yêu hay không.
Có muốn cưới tôi hay không.
Không liên quan.
Tôi chỉ biết một điều.
Tiền mồ hôi nước mắt.
Không ai có quyền nợ tôi.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODYsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2ODUsInIiOiJyQlU1N3lXSyJ9