Khẩu Nghiệp Xuyên Thư - Ai Động Vào Tôi Là Toang
Chương 2: Cốt Truyện Ngược Não Tàn
Tôi rời khỏi phòng họp trong ánh mắt kinh hoàng của toàn bộ nhân viên.
eyJzIjo5LCJjIjo5NjgsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDk2NTksInIiOiJ0ZklSWkJtcCJ9Cánh cửa vừa khép lại phía sau, hệ thống trong đầu tôi lập tức phát ra tiếng cảnh báo chói tai.
eyJzIjo5LCJjIjo5NjgsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDk2NTksInIiOiJ0ZklSWkJtcCJ9“Ký chủ, cô đã nghiêm trọng lệch khỏi cốt truyện.”
Tôi đi thẳng đến thang máy, nhấn nút xuống tầng trệt, giọng rất bình thản.
“Ừ, rồi sao?”
Hệ thống nghẹn một giây, dường như đang tra cứu dữ liệu.
“Theo nguyên tác, ở tình tiết vừa rồi, nữ chính phải cúi đầu xin lỗi, bị mắng trước toàn bộ phòng họp, sau đó tự trách bản thân suốt ba ngày.”
Tôi gật đầu.
“Hợp lý. Não tàn.”
Thang máy mở ra, tôi bước vào, cửa từ từ đóng lại.
Hệ thống không bỏ cuộc.
“Sau đó nữ chính vì áy náy mà tăng ca liên tục, thức trắng ba đêm làm lại kế hoạch cho nam chính, còn bị cảm lạnh.”
“À.” Tôi nhớ ra. “Đoạn mở đầu cho chuỗi hiến thận đúng không?”
Hệ thống im lặng.
Có vẻ nó không quen với việc ký chủ đọc trước kịch bản.
Tôi dựa lưng vào vách thang máy, nhìn bóng mình phản chiếu trên lớp thép sáng bóng.
Gương mặt này rất quen.
Mắt to, da trắng, đường nét mềm mại, nhìn là kiểu nữ chính chuẩn mực của ngược văn.
Chỉ có điều, ánh mắt bây giờ không còn nhu nhược.
Tôi hỏi thẳng.
“Cốt truyện tổng thể thế nào?”
Hệ thống như được bật công tắc, bắt đầu đọc thuộc lòng.
“Nam chính và nữ chính là thanh mai trúc mã hồi nhỏ. Nam chính nhận nhầm người, đem tình cảm đặt lên nữ phụ. Sau này nữ phụ giả bệnh suy thận, cần ghép thận.”
“Tô Chiêu Nhiên đúng không?”
“Đúng.”
“Rồi sao nữa?”
“Nam chính ép nữ chính hiến thận. Nữ chính vì yêu mà đồng ý.”
Tôi nhíu mày.
“Bác sĩ đâu?”
“Bỏ qua.”
“Luật pháp đâu?”
“Bỏ qua.”
“Gia đình nữ chính đâu?”
“Cha ruột ép buộc.”
Tôi bật cười.
Cười đến mức thang máy sắp tới tầng mà tôi vẫn chưa dừng được.
“Ngược văn các cậu viết đúng là tiết kiệm não thật.”
Hệ thống có vẻ không vui.
“Đây là thiết lập phổ biến. Độc giả thích.”
Tôi hỏi lại.
“Độc giả thích nữ chính chết à?”
“Độc giả thích ngược.”
“Vậy tôi ngược lại họ có được không?”
Hệ thống nghẹn hẳn.
Cửa thang máy mở ra.
Tôi bước ra ngoài, gió lạnh từ sảnh lớn thổi vào mặt khiến tôi tỉnh táo hẳn.
Hệ thống đổi giọng, bắt đầu mềm mỏng.
“Ký chủ, chỉ cần cô đi theo cốt truyện, chịu đựng một chút, kết cục tuy chết nhưng linh hồn sẽ được giải thoát.”
Tôi dừng lại.
Quay đầu, nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt như thể hệ thống đang đứng đó.
“Tôi hỏi cậu một câu.”
“Vâng?”
“Nếu cậu biết trước mình sẽ chết, cậu có ngoan ngoãn chịu đánh không?”
Hệ thống im lặng.
“Tôi thì không.”
Tôi kéo áo khoác, bước ra khỏi tòa nhà.
Bầu trời bên ngoài rất xanh.
Xe cộ qua lại tấp nập, người đi đường bận rộn với cuộc sống của họ.
Không ai biết nữ chính của một cuốn ngược văn đang đứng ở đây, vừa quyết định làm loạn toàn bộ kịch bản.
Hệ thống có vẻ hơi hoảng.
“Ký chủ, cô định làm gì?”
Tôi suy nghĩ một chút.
“Việc đầu tiên.”
“Đi bệnh viện.”
“Đi bệnh viện?” Hệ thống sửng sốt. “Theo nguyên tác, nữ chính chỉ đi bệnh viện sau khi hiến thận.”
“Ừ, thế nên tôi đi trước.”
Tôi gọi một chiếc taxi.
Trong lúc xe chạy, hệ thống vẫn lải nhải.
“Cô kiểm tra sức khỏe lúc này không ảnh hưởng đến cốt truyện chính, nhưng cũng không có ích lợi gì.”
“Cậu sai rồi.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa kính.
“Biết mình còn đủ hai quả thận hay không rất quan trọng.”
Xe dừng trước cổng bệnh viện.
Tôi bước xuống, không quay đầu lại.
“Nếu cuối cùng tôi vẫn phải chết.”
“Thì ít nhất cũng phải chết vì sống cho đã.”
Hệ thống lần đầu tiên không phản bác.
Chỉ phát ra một tiếng lẩm bẩm rất nhỏ.
“…Ký chủ này hình như không bình thường.”
eyJzIjo5LCJjIjo5NjgsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDk2NTksInIiOiJ0ZklSWkJtcCJ9