Khẩu Nghiệp Xuyên Thư - Ai Động Vào Tôi Là Toang
Chương 10: Tôi Báo Cảnh Sát Trước
Buổi tối hôm đó, tôi nhận ra một chuyện rất rõ ràng.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzYsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2NTAsInIiOiJsVHE1YzRFaCJ9Bùi Duệ Trí không phải kiểu người biết dừng đúng lúc.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzYsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2NTAsInIiOiJsVHE1YzRFaCJ9Anh ta là loại tổng tài đã quen dùng tiền và địa vị đè người, khi thấy đối phương không chịu khuất phục thì phản ứng đầu tiên không phải là rút lui, mà là tăng lực.
Hệ thống cũng nhận ra điều đó.
“Ký chủ, theo quỹ đạo hiện tại, nam chính rất có thể sẽ hành động trực tiếp.”
“Tôi biết.”
Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn xuống con đường tối dần phía dưới.
“Cho nên tôi mới phải đi trước một bước.”
Điện thoại rung.
Tin nhắn mới.
Là Bùi Duệ Trí.
“Chúng ta gặp nhau nói rõ.”
“Có vài chuyện không tiện nói qua điện thoại.”
Tôi nhìn chằm chằm dòng chữ đó vài giây.
Hệ thống lập tức cảnh báo.
“Ký chủ, nguyên tác không có đoạn này.”
“Rất nguy hiểm.”
Tôi gật đầu.
“Ừ.”
“Cho nên mới càng phải nghiêm túc.”
Tôi không trả lời ngay.
Thay vào đó, tôi mở danh bạ, tìm một số khác.
Ngón tay tôi dừng lại một giây.
Không phải do sợ.
Mà vì tôi chợt nhận ra, trong nguyên tác, nữ chính chưa từng làm việc này.
Cô ấy chưa từng tìm đến cảnh sát.
Chưa từng tin vào luật pháp.
Chưa từng nghĩ rằng có thể bảo vệ bản thân bằng cách hợp pháp.
Cô ấy chỉ khóc.
Chỉ nhẫn.
Chỉ chờ người khác cứu.
Tôi thì khác.
Tôi bấm gọi.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói bình tĩnh, chuyên nghiệp.
“Xin chào, trung tâm tiếp nhận báo án.”
Tôi hít sâu một hơi.
“Xin chào.”
“Tôi muốn báo cáo một trường hợp uy hiếp và ép buộc hiến tạng.”
Hệ thống trong đầu tôi im phăng phắc.
Tôi nói rất chậm, rất rõ.
Tên.
Thời gian.
Địa điểm.
Nội dung trao đổi.
Bằng chứng tôi đang có.
Không thêm cảm xúc.
Không khóc lóc.
Không kể khổ.
Chỉ là một bản tường trình.
“Hiện tại đối phương yêu cầu gặp riêng tôi.”
“Tôi lo ngại an toàn cá nhân.”
Đầu dây bên kia hỏi thêm vài câu xác nhận.
Sau đó nói.
“Chúng tôi đã ghi nhận.”
“Cô giữ liên lạc.”
“Nếu đối phương có hành vi quá giới hạn, lập tức báo lại.”
Tôi cúp máy.
Căn phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng tim đập.
Hệ thống cuối cùng cũng lên tiếng, giọng rất nhỏ.
“Ký chủ.”
“Cô vừa làm một việc mà nữ chính ngược văn chưa từng làm.”
Tôi quay đầu lại.
“Báo cảnh sát?”
“Tin vào thế giới này.”
Tôi cười.
“Không.”
“Tôi chỉ tin vào việc tự bảo vệ mình.”
Tôi quay lại màn hình điện thoại, trả lời tin nhắn của Bùi Duệ Trí.
“Được.”
“Anh nói địa điểm.”
Tin nhắn đến rất nhanh.
“Biệt thự phía Tây.”
“Tối nay.”
Hệ thống lập tức căng thẳng.
“Ký chủ, cô thật sự muốn đi sao?”
“Tôi đi.”
Tôi bình tĩnh trả lời.
“Nhưng không phải đi một mình.”
Tôi mở cài đặt điện thoại.
Bật ghi âm.
Bật chia sẻ vị trí thời gian thực.
Gửi địa chỉ cho cảnh sát.
Sau đó, tôi mặc áo khoác, cầm túi, đứng trước cửa.
Trong đầu tôi rất rõ ràng.
Nếu tối nay tôi không đi.
Anh ta sẽ tiếp tục đẩy giới hạn.
Nếu tôi đi mà không chuẩn bị.
Tôi mới thật sự ngu.
Tôi khóa cửa.
Hít một hơi thật sâu.
“Muốn moi thận của tôi.”
“Ít nhất cũng phải để lại dấu vết.”
Hệ thống không nói gì nữa.
Có lẽ.
Nó cũng đang học cách hiểu.
Ngược văn không phải lúc nào cũng cần chịu đựng.
Có những lúc.
Phải báo cảnh sát trước.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzYsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2NTAsInIiOiJsVHE1YzRFaCJ9