Khẩu Nghiệp Xuyên Thư - Ai Động Vào Tôi Là Toang
Chương 8: Một Quả Thận Giá Bao Nhiêu
Chương 8: Một Quả Thận Giá Bao Nhiêu
Bài đăng của tôi leo top nhanh hơn tôi tưởng.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzQsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDk3MzQsInIiOiJnUDJNWkYxOSJ9Không phải hot tìm kiếm dạng lẻ loi, mà là kéo theo một chuỗi từ khóa kỳ quặc.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzQsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDk3MzQsInIiOiJnUDJNWkYxOSJ9“Tổng tài ép hiến thận”
“Hủy hôn uy hiếp”
“Bùi thị mù luật”
Tôi ngồi trên ghế sofa trong căn hộ thuê, tay cầm cốc nước ấm, vừa lướt vừa đọc bình luận.
Có người nghi ngờ.
Có người chửi tôi bịa chuyện.
Có người đã bắt đầu đào lại các tin cũ của Bùi thị.
Hệ thống căng thẳng đến mức giọng cũng méo đi.
“Ký chủ, áp lực dư luận sẽ kích hoạt tuyến cốt truyện cưỡng chế.”
“Ví dụ?”
“Nam chính sẽ tăng cường ép buộc.”
“Dùng lợi ích, tình cảm, gia đình, thậm chí uy hiếp sinh tồn.”
Tôi gật đầu.
“À.”
“Vậy là sắp vào đoạn định giá nội tạng.”
Điện thoại lại rung.
Lần này là số nội bộ công ty.
Tôi nghe máy.
Giọng Bùi Duệ Trí vang lên, cố giữ bình tĩnh.
“Lâm Nguyệt, chúng ta nói chuyện lại một lần.”
“Không.”
“Tôi có thể cho cô nhiều hơn.”
Tôi cười.
“Anh nói thử xem.”
Bên kia im lặng vài giây, như đang cân đo.
“Năm mươi triệu.”
“Không cần hiến thận.”
“Chỉ cần cô xóa bài, xin lỗi công khai, nói tất cả là hiểu lầm.”
Tôi nghiêng đầu.
“Giá đó là giá im miệng à?”
“Cô muốn bao nhiêu?”
Tôi đặt cốc nước xuống bàn.
Giọng rất chậm.
“Anh nghe cho rõ.”
“Không phải tôi bán miệng.”
“Cũng không phải tôi bán mạng.”
“Tôi chỉ muốn biết.”
“Trong đầu anh.”
“Một quả thận của tôi.”
“Rốt cuộc giá bao nhiêu?”
Bùi Duệ Trí không trả lời ngay.
Tôi nghe thấy tiếng hít thở nặng nề.
“Nếu hiến thận.”
“Tôi sẽ cưới cô.”
“Cô sẽ là phu nhân nhà họ Bùi.”
Tôi bật cười.
Cười đến mức phải lấy tay che miệng.
“Anh coi phu nhân như khuyến mãi kèm theo à?”
“Tặng vợ khi mua thận.”
“Hay là gói combo.”
“Cưới một người, tặng một quả nội tạng.”
Bên kia nổi giận.
“Cô đừng được voi đòi tiên.”
Tôi lập tức lạnh giọng.
“Anh sai rồi.”
“Không phải tôi đòi.”
“Là anh muốn lấy.”
“Tôi chỉ hỏi giá.”
“Anh lại bắt đầu trả bằng ảo tưởng.”
Hệ thống thì thào.
“Ký chủ, nguyên tác đoạn này nữ chính sẽ dao động.”
Tôi đáp rất nhanh.
“Nguyên tác nữ chính không biết làm toán.”
“Tôi thì biết.”
Tôi đứng dậy, đi đến trước cửa sổ.
Dưới kia, đèn đường sáng rực, người qua lại không ngừng.
“Anh biết thị trường chợ đen bán thận bao nhiêu không?” tôi hỏi.
“Anh biết tỷ lệ biến chứng sau hiến thận là bao nhiêu không?”
“Anh biết phụ nữ sau hiến thận mang thai nguy hiểm thế nào không?”
“Anh không biết.”
“Anh chỉ biết dùng hủy hôn và tiền để ép người.”
Bên kia không nói gì nữa.
Một lúc sau, giọng anh ta thấp xuống.
“Lâm Nguyệt.”
“Cô đừng ép tôi.”
Tôi nhắm mắt lại một giây.
Rồi mở ra.
“Tôi chưa từng ép anh.”
“Là anh tự đứng vào vị trí này.”
“Từ đầu đến cuối.”
“Người hỏi giá.”
“Không phải tôi.”
Tôi cúp máy.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Hệ thống thở dài.
“Ký chủ, cốt truyện đang trượt rất xa.”
Tôi quay lại ghế sofa, cầm điện thoại lên.
“Không.”
“Nó chỉ đang lộ bản chất.”
Tôi nhìn bài đăng của mình, lượt chia sẻ vẫn tăng.
Trong lòng tôi rất rõ ràng.
Khi một người bắt đầu hỏi giá của một quả thận.
Thì chuyện này đã không còn là ngược văn nữa.
Mà là tội ác.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzQsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDk3MzQsInIiOiJnUDJNWkYxOSJ9