Khẩu Nghiệp Xuyên Thư - Ai Động Vào Tôi Là Toang
Chương 13: Khẩu Nghiệp Online
Đến trưa, tôi mới chính thức mở lại phần bình luận.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzksInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2ODQsInIiOiJFTElrY09ESyJ9Không phải vì hết sợ.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzksInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2ODQsInIiOiJFTElrY09ESyJ9Mà vì đã đến lúc.
Hệ thống dè dặt hỏi: “Ký chủ… cô định làm gì?”
“Tôi làm đúng chuyên môn.”
Tôi mở Weibo, kéo xuống phần bình luận đang hỗn loạn như chợ vỡ. Các tài khoản nặc danh thay nhau mắng, lời lẽ mỗi lúc một quá đà. Có người còn dán nhãn tôi bằng những từ ngữ đủ để báo cáo mười lần.
Tôi đặt bàn phím lên đùi.
Gõ.
“Cư dân mạng A: Cô đúng là loại phụ nữ không biết xấu hổ.”
Tôi trả lời: “Xấu hổ là thứ dành cho người còn lương tâm. Cậu có không?”
“Cư dân mạng B: Tổng tài người ta có tiền có quyền, sao phải ép cô?”
“Tôi đáp: Vì có tiền không đồng nghĩa có não. Hai thứ này không bán theo combo.”
“Cư dân mạng C: Cô không phải dạng vừa đâu.”
“Tôi gõ: Cảm ơn, tôi là dạng rất vừa. Vừa đủ thông minh để không hiến thận cho người lạ.”
Tốc độ trả lời nhanh đến mức dòng bình luận cuộn như thác. Có người vừa bấm gửi, chưa kịp đọc lại đã thấy tôi phản hồi.
Hệ thống há hốc: “Cô… cô không chọn lọc à?”
“Không.”
“Tôi dạy đại trà.”
Một tài khoản nổi tiếng hơn nhảy vào, giọng điệu mỉa mai rất quen.
“Người bị hại thật sự không ai hành xử như cô.”
Tôi nhấn trả lời.
“Người bị hại trong tưởng tượng của cậu là phải khóc, phải im, phải chết.”
“Còn tôi thì sống.”
“Xin lỗi, làm cậu thất vọng.”
Bình luận bắt đầu chia hai phe rõ rệt.
Phe vẫn mắng tôi thì càng tức.
Phe còn lý trí thì bắt đầu cười.
“Má ơi, bà này chửi mà không cần tục.”
“Trình độ này chắc từng sống trên mạng lâu năm.”
“Không biết sao chứ đọc đã ghê.”
Tôi tiếp tục.
“Cư dân mạng D: Cô dám chửi cả mạng, không sợ bị đánh à?”
“Tôi đáp: Sợ chứ. Nhưng đánh qua Wi-Fi thì lực yếu lắm.”
“Cư dân mạng E: Báo cáo hết đi.”
“Tôi gõ: Báo cáo nhanh lên, tranh thủ lúc tôi còn chưa trả lời xong.”
Hệ thống lẩm bẩm: “Robot kiểm duyệt không theo kịp thật…”
Đến chiều, xu hướng rõ ràng đổi màu. Không phải vì tôi đúng tuyệt đối, mà vì một chuyện rất đơn giản.
Tôi không trốn.
Tôi không biến mất.
Tôi không xin lỗi cho xong chuyện.
Tôi ở đó, trả lời từng câu, bóc từng logic, đập từng giả định.
Người ta có thể ghét tôi. Nhưng không thể coi tôi là kẻ yếu.
Một bình luận mới xuất hiện, giọng điệu đã khác.
“Không đồng ý với cô, nhưng tôi bắt đầu tò mò. Nếu cô nói dối, sao cô dám đối diện thế này?”
Tôi nhìn dòng chữ đó, dừng tay vài giây.
Rồi trả lời.
“Vì tôi không cần ai tin.”
“Tôi chỉ cần sự thật đứng vững.”
Tôi đặt bàn phím xuống, xoa cổ tay. Mỏi thật, nhưng rất sảng khoái.
Hệ thống thở dài, giọng phức tạp: “Ký chủ… cô đang dùng khẩu nghiệp để phòng vệ.”
“Ừ.”
“Và lần này, nó có ích.”
Ngoài kia, trời dần tối. Trên mạng, cơn bão vẫn chưa tan. Nhưng tôi biết rất rõ.
Từ khoảnh khắc tôi không im lặng.
Tôi đã không còn là con mồi nữa.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzksInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2ODQsInIiOiJFTElrY09ESyJ9