Khẩu Nghiệp Xuyên Thư - Ai Động Vào Tôi Là Toang
Chương 18: Tổng Tài Ra Tù
Tin tức Bùi Duệ Trí bị tạm giam xuất hiện vào buổi sáng thứ ba sau khi video phỏng vấn của tôi lên sóng.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODQsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDk2NjUsInIiOiJFZzVmd3M3byJ9Không phải tin đồn.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODQsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDk2NjUsInIiOiJFZzVmd3M3byJ9Không phải bài marketing mập mờ.
Là thông báo chính thức, có dấu đỏ, có nguồn trích dẫn rõ ràng.
Hệ thống đọc xong, im lặng rất lâu.
“Ký chủ… nam chính thật sự bị đưa đi rồi.”
“Ừ.” tôi đang pha cà phê. “Cuối cùng cũng đến đoạn này.”
Tôi mở điện thoại, lướt qua các trang tin. Tên Bùi Duệ Trí chiếm trọn tiêu đề, nhưng giọng điệu đã khác hẳn trước đây. Không còn “tổng tài trẻ tuổi”, không còn “thiên tài kinh doanh”, chỉ còn những từ rất lạnh.
“Bị điều tra vì nghi vấn ép buộc hiến tạng.”
“Bị tố cáo uy hiếp tinh thần.”
“Liên quan đến giao dịch trái phép.”
Bình luận phía dưới không còn chia phe như trước.
Có người phẫn nộ.
Có người châm biếm.
Có người thở dài nói một câu rất nhẹ: “Cuối cùng cũng có người bị xử.”
Tôi nhìn những dòng đó, không có cảm giác hả hê như mình tưởng.
Chỉ thấy… bình thường.
Hệ thống do dự hỏi: “Cô không vui sao?”
“Không.”
“Chỉ là thấy hơi buồn cười.”
“Buồn cười?”
“Ngược văn thích xây tổng tài như thần.”
“Nhưng thần mà mù luật thì cũng phải vào tù.”
Tin nhắn của công ty cũ gửi đến.
Rất ngắn.
“Do ảnh hưởng dư luận, anh Bùi tạm thời không tham gia điều hành. Các công việc liên quan sẽ được bàn giao.”
Không một lời xin lỗi.
Không một lời giải thích.
Rất đúng phong cách.
Buổi trưa, một đoạn video ngắn lan truyền mạnh. Bùi Duệ Trí được đưa ra khỏi biệt thự, mặc áo khoác tối màu, hai tay bị giữ, gương mặt không còn chút tự tin nào.
Có người nhận ra anh ta.
Có người chụp ảnh.
Có người hét lên.
Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt nhớ đến câu nói anh ta từng ném vào tôi.
“Cô tưởng dựa vào luật pháp là làm được gì tôi sao?”
Tôi đặt điện thoại xuống.
Làm được chứ.
Chỉ là anh ta chưa từng đứng ở phía cần nó.
Buổi chiều, luật sư của nhà họ Bùi tìm đến tôi.
Giọng nói rất cẩn trọng, từng chữ đều như cân đo.
“Họ hy vọng cô có thể cân nhắc hòa giải.”
“Tại sao?” tôi hỏi.
“Vì nếu vụ án tiếp tục, ảnh hưởng sẽ rất lớn.”
“Ảnh hưởng đến ai?”
“…Đến anh Bùi.”
Tôi cười.
“Vậy thì tốt.”
“Ảnh hưởng đến tôi suốt thời gian qua, ai cân nhắc giúp tôi chưa?”
Bên kia im lặng.
Hệ thống nghe đến đây, giọng rất khẽ: “Ký chủ, nguyên tác đến đoạn này nữ chính đã chết rồi.”
“Tôi biết.”
“Cô đã thay đổi tất cả.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Dòng người vẫn qua lại, cuộc sống không vì một tổng tài vào tù mà dừng lại.
“Không.”
“Tôi chỉ làm một việc rất đơn giản.”
“Tôi không nhịn.”
Tối hôm đó, tôi đăng một bài ngắn.
“Có luật thì dùng. Có quyền thì bảo vệ. Đừng đợi đến khi mọi thứ quá muộn.”
Không tag ai.
Không nhắc tên.
Nhưng ai cũng hiểu.
Tổng tài ra tù hay không, tôi không quan tâm.
Tôi chỉ biết một điều.
Từ hôm nay trở đi, ngược văn này, đã mất đi nhân vật chính quan trọng nhất.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODQsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDk2NjUsInIiOiJFZzVmd3M3byJ9