Khẩu Nghiệp Xuyên Thư - Ai Động Vào Tôi Là Toang
Chương 19: Lại Muốn Cưới Tôi
Bùi Duệ Trí ra tù sớm hơn tôi tưởng.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODUsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDk3NDAsInIiOiJqRWxnbWNMSyJ9Không phải vô tội.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODUsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDk3NDAsInIiOiJqRWxnbWNMSyJ9Là tại ngoại chờ xét xử.
Tin tức vừa lên, điện thoại của tôi đã rung.
Không phải báo chí.
Không phải cư dân mạng.
Là anh ta.
Hệ thống nhìn tên hiển thị, giọng đầy cảnh giác: “Ký chủ… nam chính gọi.”
“Tôi biết.” tôi nói. “Tôi cũng đoán được anh ta sẽ nói gì.”
Tôi nhấn nghe.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó là một giọng nói khàn đi rất nhiều.
“Nguyệt Nguyệt.”
Tôi nhíu mày.
“Anh gọi nhầm người rồi.”
“Không.” anh ta hít sâu. “Tôi chỉ là… muốn nói chuyện.”
Tôi dựa lưng vào ghế, giọng lạnh tanh.
“Chúng ta hết chuyện để nói từ lúc anh hỏi giá thận của tôi rồi.”
Anh ta cười khẽ, tiếng cười rất mệt.
“Cô vẫn còn giận tôi.”
“Không.”
“Tôi chỉ không quan tâm.”
Bên kia im lặng.
Một lát sau, anh ta nói, giọng thấp hơn trước rất nhiều.
“Mấy ngày ở đó… tôi nghĩ rất nhiều.”
“Tôi phát hiện ra.”
“Người tôi luôn nghĩ đến.”
“Là cô.”
Tôi suýt sặc nước.
Hệ thống trong đầu tôi phát ra một tiếng “tạch” rất rõ, như thể thứ gì đó vừa vỡ.
“Anh bị giam giữ vài ngày.” tôi nói chậm rãi.
“Ở đó mỗi ngày đều học pháp luật, đạo đức, kỹ năng lao động.”
“Có phải học nhầm sang lớp ngôn tình rồi không?”
“Nguyệt Nguyệt.”
“Cô báo cảnh sát, tôi không truy cứu nữa.”
Tôi bật cười.
“Anh không truy cứu?”
“Anh lấy tư cách gì?”
“Chuyện hiến thận… tôi cũng không ép nữa.”
“Tôi biết.”
“Tại vì anh không có cơ hội.”
Giọng anh ta gấp gáp hơn.
“Chúng ta kết hôn đi.”
“Chỉ cần cô đồng ý.”
“Những chuyện trước đây coi như chưa từng xảy ra.”
Không khí yên lặng vài giây.
Tôi đặt cốc nước xuống bàn, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.
“Anh có biết vì sao tôi chưa từng yêu anh không?”
Anh ta sững lại.
“Vì anh luôn cho rằng.”
“Tôi cần anh.”
“Anh nghĩ hôn nhân là phần thưởng.”
“Nghĩ tha thứ là ân huệ.”
“Nghĩ cưới tôi là ban ơn.”
“Nhưng anh quên mất một chuyện rất cơ bản.”
Tôi nói từng chữ một.
“Tôi không thiếu đàn ông.”
“Tôi thiếu là sự an toàn.”
“Và anh.”
“Là người khiến tôi không an toàn nhất.”
Bên kia thở gấp.
“Cô nghĩ tôi thật sự muốn thoát tội sao?”
“Tôi không quan tâm.”
“Cô nghĩ tôi nói những lời này là để hòa giải sao?”
“Tôi cũng không quan tâm.”
Tôi đứng dậy, đi ra ban công, gió thổi rất nhẹ.
“Anh muốn cưới tôi.”
“Không phải vì yêu.”
“Mà vì anh đã mất hết.”
“Mất tiền, mất danh, mất quyền.”
“Và cuối cùng phát hiện.”
“Người duy nhất anh từng xem thường.”
“Lại là người duy nhất dám đứng trước anh.”
Giọng anh ta vỡ ra.
“Cô sẽ hối hận.”
Tôi cười.
“Anh nói câu này nhiều lần rồi.”
“Nhưng đến giờ.”
“Người hối hận.”
“Không phải tôi.”
Tôi cúp máy.
Hệ thống im lặng rất lâu, rồi hỏi rất khẽ.
“Ký chủ… nam chính thật sự yêu cô sao?”
Tôi nhìn bầu trời ngoài kia.
“Không.”
“Anh ta yêu cảm giác bị từ chối.”
“Và yêu việc mất đi thứ từng cho là hiển nhiên.”
Tôi quay vào phòng, đóng cửa ban công lại.
Lại muốn cưới tôi?
Xin lỗi.
Ngược văn kết thúc rồi.
Giờ đến lượt tôi sống cuộc đời của mình.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODUsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDk3NDAsInIiOiJqRWxnbWNMSyJ9