Khẩu Nghiệp Xuyên Thư - Ai Động Vào Tôi Là Toang
Chương 6: Tổng Tài Dùng Hủy Hôn Uy Hiếp
Tôi còn chưa ra khỏi thang máy thì điện thoại đã rung lên liên tục.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzIsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDk2NTYsInIiOiJjcldGMHpITyJ9Một cuộc.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzIsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDk2NTYsInIiOiJjcldGMHpITyJ9Hai cuộc.
Ba cuộc.
Tên hiển thị rõ ràng đến chói mắt.
Bùi Duệ Trí.
Tôi không nghe.
Không phải vì sợ.
Mà vì đang bận suy nghĩ xem tối nay ăn gì.
Hệ thống ở trong đầu lại bắt đầu hoảng.
“Ký chủ, theo cốt truyện, nam chính sẽ dùng hủy hôn để khống chế nữ chính.”
“Ừ.” Tôi nhấn nút tầng trệt. “Anh ta vừa thử rồi.”
“Cô không lo sao?”
“Tôi lo bữa tối hơn.”
Thang máy mở ra.
Tôi vừa bước ra ngoài thì một bóng người đã chắn ngay trước mặt.
Bùi Duệ Trí.
Không biết anh ta chạy cầu thang bộ hay dùng thang máy riêng, nhưng rõ ràng đã cố tình chờ tôi ở đây.
Ánh đèn sảnh chiếu xuống gương mặt anh ta, sắc mặt âm trầm, môi mím chặt, bộ dạng rất giống một tổng tài đang bị tổn thương sâu sắc.
“Lâm Nguyệt.”
Anh ta gọi tên tôi, giọng trầm xuống.
“Tôi cho cô một cơ hội.”
Tôi nhìn anh ta từ trên xuống dưới, ánh mắt rất thản nhiên.
“Anh nói tiếp đi.”
“Tôi nghe cho vui.”
“Quay lại xin lỗi Chiêu Nhiên.”
“Rút lại những lời hôm qua.”
“Nếu không…”
Anh ta dừng lại, cố ý tạo áp lực.
“Chúng ta hủy hôn.”
Tôi nghiêng đầu.
“Hết rồi à?”
Anh ta sững người.
“Cô không hiểu sao?”
“Không có hôn ước với nhà họ Bùi, cô nghĩ Tô gia trụ được bao lâu?”
“Cô tưởng mình vẫn còn lựa chọn sao?”
Tôi nhìn anh ta một lúc.
Rất lâu.
Sau đó, tôi cười.
Không phải cười mỉa.
Mà là cười thật.
Cười đến mức Bùi Duệ Trí cau mày.
“Anh có thấy mình rất quen không?” tôi hỏi.
“Quen?”
“Kiểu người.”
“Trong túi có chút tiền thì tưởng mình là luật pháp.”
“Trong đầu không có gì thì tưởng người khác phải nghe lời.”
Sắc mặt anh ta trầm xuống.
“Cô đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi.”
Tôi gật đầu.
“Ừ, tôi biết.”
“Nhưng tiếc quá.”
“Tôi không quan tâm.”
Tôi bước lên một bước, khoảng cách giữa hai chúng tôi chỉ còn chưa đầy một cánh tay.
Giọng tôi hạ thấp, rất rõ ràng.
“Anh dùng hủy hôn để uy hiếp tôi.”
“Còn tôi thì nói thẳng cho anh biết.”
“Anh hủy đi.”
Bùi Duệ Trí không tin nổi.
“Cô nói cái gì?”
“Tôi nói.”
“Hủy.”
“Ngay.”
“Lập.”
“Tức.”
“Tôi ký.”
“Tôi đóng dấu.”
“Tôi còn bắn pháo hoa tiễn anh.”
Không khí như bị bóp nghẹt.
Bùi Duệ Trí nhìn tôi, ánh mắt dần chuyển từ tức giận sang âm u.
“Cô đừng hối hận.”
Tôi bật cười.
“Anh nhầm rồi.”
“Tôi chỉ hối hận một chuyện.”
Anh ta vô thức hỏi.
“Chuyện gì?”
“Là hôm qua tôi chưa mắng anh đủ lâu.”
Hệ thống trong đầu tôi bắt đầu lẩm bẩm như mất phương hướng.
“Ký chủ, hủy hôn là mạch cảm xúc quan trọng. Sau đó nữ chính sẽ rơi vào tuyệt vọng.”
Tôi quay lưng đi.
“Vậy thì sửa mạch đi.”
“Tôi không có tuyệt vọng.”
Tôi vừa đi vừa giơ tay vẫy nhẹ, không quay đầu lại.
“Hủy hôn xong nhớ thông báo tôi một tiếng.”
“Để tôi đặt lịch ăn mừng.”
Phía sau, tôi nghe thấy tiếng Bùi Duệ Trí nghiến răng.
“Lâm Nguyệt.”
“Cô nhất định sẽ quay lại cầu xin tôi.”
Tôi bước ra khỏi cửa chính của tòa nhà, gió chiều thổi vào mặt, rất mát.
Tôi đáp lại, không quay đầu.
“Anh chờ đi.”
“Chờ đến khi gương biết tự vỡ.”
Hệ thống im lặng hoàn toàn.
Một lúc lâu sau, nó mới yếu ớt nói.
“Cô đúng là khắc tinh của ngược văn.”
Tôi mỉm cười.
“Không.”
“Tôi là kết thúc của nó.”
eyJzIjo5LCJjIjo5NzIsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDk2NTYsInIiOiJjcldGMHpITyJ9