Khẩu Nghiệp Xuyên Thư - Ai Động Vào Tôi Là Toang
Chương 14: Một Mình Tôi Đánh Vạn Người
Đến nửa đêm, tôi đã quen với nhịp điệu của quảng trường mạng.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODAsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2OTEsInIiOiJrRnd2ZkwzbCJ9Mắng người là một dạng thể lực sống. Lúc mới vào trận thì hưng phấn, đến giữa trận thì mỏi tay, qua mốc nhất định lại bước vào trạng thái máy móc, não và tay tách rời, chỉ còn phản xạ.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODAsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2OTEsInIiOiJrRnd2ZkwzbCJ9Hệ thống nhìn bảng dữ liệu trước mặt tôi, giọng đã tê liệt: “Ký chủ… cô đã trả lời hơn ba nghìn bình luận.”
“Ừ.” tôi uống một ngụm nước. “Mới khởi động.”
Bình luận không hề giảm. Trái lại, càng lúc càng đông. Có người vào chỉ để xem tôi chửi. Có người không đứng phe nào, nhưng refresh liên tục như xem livestream.
“Không phải chứ, bà này không mệt à?”
“Ba tiếng rồi vẫn còn online.”
“Má ơi, bà ấy trả lời nhanh hơn cả tôi gõ.”
Tôi gõ tiếp, không cần nghĩ.
“Cư dân mạng F: Một mình cô thì làm được gì?”
Tôi đáp: “Một mình tôi cũng đủ để các người phải xếp hàng.”
“Cư dân mạng G: Cô tưởng mình là anh hùng à?”
“Tôi gõ: Không, tôi là người bị đẩy đến đây.”
“Cư dân mạng H: Đừng giả bộ mạnh mẽ.”
“Tôi trả lời: Giả bộ yếu đuối mới là truyền thống của các người.”
Dần dần, xuất hiện một hiện tượng rất thú vị.
Những người mắng tôi từ đầu, bắt đầu im lặng.
Những người mới vào, đọc từ trên xuống dưới, lại không mắng nữa.
Có người thẳng thắn để lại bình luận: “Tôi không ủng hộ cô, nhưng tôi thấy cô không giống kẻ có tật giật mình.”
Có người khác nói: “Một người dám một mình đối diện thế này, ít nhất không hèn.”
Hệ thống nhỏ giọng: “Ký chủ, xu hướng đang chuyển.”
“Tôi biết.” tôi đáp. “Vì đám đông có một điểm yếu.”
“Là gì?”
“Họ không chịu nổi việc kẻ đáng bị nghiền nát lại đứng thẳng.”
Tôi đổi tư thế, đặt bàn phím sang bên phải, tiếp tục gõ. Ngón tay đã hơi đau, cổ tay căng cứng, nhưng đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo.
Có người bắt đầu dùng chiến thuật mới.
“Cô chửi nhanh thế chắc là có đội ngũ đứng sau.”
Tôi đáp: “Nếu tôi có đội, các người đã không sống sót đến giờ.”
“Cô chắc cũng từng làm mấy chuyện bẩn thỉu.”
“Tôi trả lời: Nếu có bằng chứng thì ném ra, còn không thì im.”
Đến rạng sáng, quảng trường gần như bị tôi chiếm trọn.
Không phải vì tôi đông người.
Mà vì tôi không rút lui.
Một tài khoản lớn để lại bình luận cuối cùng trước khi tắt máy: “Không hiểu sao, nhìn cô chửi đến giờ này, tôi lại thấy hơi phục.”
Tôi nhìn dòng chữ đó, tay dừng lại.
Phục hay không, không quan trọng.
Quan trọng là tôi vẫn ở đây.
Hệ thống thở dài rất nhẹ, như chấp nhận một sự thật mới: “Ký chủ… cô đang làm điều mà nguyên tác không cho phép.”
“Tôi biết.” tôi nói. “Nguyên tác muốn tôi chết.”
“Tôi thì không.”
Tôi dựa lưng vào ghế, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu nhạt màu. Bình minh sắp đến. Một đêm tôi một mình đứng giữa vạn người, không trốn, không khóc, không biến mất.
Một mình tôi.
Nhưng không hề yếu.
Nếu đây là ngược văn, thì từ giây phút này trở đi, tôi chính là biến số lớn nhất.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODAsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2OTEsInIiOiJrRnd2ZkwzbCJ9