Khẩu Nghiệp Xuyên Thư - Ai Động Vào Tôi Là Toang
Chương 11: Trà Xanh Khóc Trên Weibo
Tôi còn chưa kịp ra khỏi nhà thì Weibo đã nổ tung lần nữa.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzcsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDk3NDQsInIiOiJpOVpVbFNYdCJ9Không phải bài của tôi.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzcsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDk3NDQsInIiOiJpOVpVbFNYdCJ9Mà là bài của Tô Chiêu Nhiên.
Hệ thống nhắc khẽ: “Ký chủ, nữ phụ đã hành động.”
Tôi đứng trong thang máy, dựa lưng vào tường, tiện tay mở Weibo ra xem. Ngay trang đầu, một bài viết được ghim nổi bật, ảnh đại diện quen thuộc, giọng văn quen thuộc đến mức chỉ cần liếc một cái là biết ngay phong cách.
Khóc.
Khóc rất đẹp.
Khóc rất đúng chuẩn trà xanh ngôn tình.
“Tôi thật sự không muốn nói ra những chuyện này, nhưng mọi người đã hiểu lầm quá nhiều…”
“Chị gái của tôi, vì yêu anh Duệ Trí mà sinh ra oán hận…”
“Dù anh ấy đã nhiều lần từ chối, chị vẫn không chịu buông bỏ…”
“Đêm đó, anh ấy chỉ là mời chị đến nói chuyện, ai ngờ lại bị hiểu lầm thành ý đồ xấu…”
“Hiện tại anh ấy đang bị điều tra, tôi thật sự rất đau lòng…”
Cuối bài là mấy bức ảnh.
Ảnh chụp chung ngọt ngào.
Ảnh bệnh viện, cổ tay cắm kim truyền.
Ảnh khóc, góc nghiêng hoàn hảo.
Và một câu chốt hạ.
“Tôi hy vọng chị có thể buông tha cho chúng tôi.”
Tôi đọc xong, im lặng ba giây.
Sau đó bật cười.
“Đúng là nghề này cần thiên phú.” tôi nói.
Hệ thống bắt đầu lo lắng. “Ký chủ, hướng dư luận đang đảo chiều. Có rất nhiều bình luận mắng cô.”
Tôi không cần hệ thống nói cũng thấy được.
Bình luận phía dưới đang tăng với tốc độ đáng kinh ngạc.
“Không ngờ chị gái lại đáng sợ vậy.”
“Cướp chồng em gái còn vu khống người ta.”
“Loại phụ nữ này thật ghê tởm.”
“Đúng là không có liêm sỉ.”
Có người còn đào ra thông tin của nguyên chủ, ghép ảnh, chế meme, treo tên Lâm Nguyệt lên top tìm kiếm.
Hệ thống nhìn tôi, giọng hơi run: “Ký chủ… cô không sao chứ?”
Tôi đứng yên trong thang máy, nhìn màn hình điện thoại. Một lát sau, tôi lau khóe mắt.
Hệ thống giật mình: “Cô khóc à?”
“Không.” tôi nói. “Tôi chỉ thấy… cuối cùng cũng đến đoạn này rồi.”
Bạo lực mạng.
Đoạn cao trào mà nguyên tác dùng để nghiền nát nữ chính hơn năm mươi chương. Đoạn khiến Lâm Nguyệt nguyên bản trầm cảm, tự trách, câm lặng, từng bước đi đến kết cục ung thư và cái chết.
Tôi là ai?
Tôi là kẻ khẩu nghiệp trên internet.
Internet chính là sân nhà của tôi.
Tôi kéo ngăn bàn, lấy ra chiếc bàn phím không dây phủ đầy bụi. Nhìn nó một lúc, tôi có cảm giác như một người lính già lâu ngày quay lại chiến trường.
Tôi cắm bàn phím vào.
Mở bình luận.
Gõ.
“Cư dân mạng 1: Chị gái mà dám nhắm vào chồng chưa cưới của em gái, đúng là ghê tởm.”
Tôi đáp: “Ghê tởm nhất là loại chưa kết hôn đã coi người ta là chồng, còn dùng chung một người đàn ông với chị gái mà không thấy ngại.”
“Cư dân mạng 2: Tổng tài người ta đâu có thích cô, cô còn mặt dày đeo bám.”
“Tôi trả lời: Tôi mà đeo bám thật thì anh ta đã phải báo cảnh sát vì bị quấy rối rồi, chứ không phải ngồi đó diễn vai nạn nhân.”
“Cư dân mạng 3: Không có lửa sao có khói.”
“Tôi gõ: Đúng rồi, không có não sao nói ra được câu này.”
Bình luận cuộn nhanh.
Rất nhanh.
Nhanh đến mức có người còn chưa kịp gõ xong đã thấy tôi trả lời rồi.
“Cư dân mạng 4: Loại phụ nữ này chết cũng đáng.”
“Tôi đáp: Tôi mà chết thì cô thành trẻ mồ côi à, sao lại sốt ruột thế.”
“Cư dân mạng 5: Báo cảnh sát để tống tiền đúng không.”
“Tôi trả lời: Pháp luật là công cụ bảo vệ công dân, không phải đạo cụ trong ngôn tình, đề nghị học lại.”
Hệ thống nhìn tốc độ tay tôi, hoàn toàn chết lặng.
“Ký chủ… cô gõ nhanh vậy?”
“Tôi còn chưa vào trạng thái đâu.”
Dần dần, bình luận bắt đầu đổi màu.
“Không phải chứ, chị này phản dame nhanh vậy?”
“Báo cáo vô dụng luôn, robot không kịp quét.”
“Má ơi, bà này một mình cân cả quảng trường.”
Đến rạng sáng, tôi ngả lưng ra ghế, nhìn màn hình gần như toàn là ID của mình.
Một trận chiến hoàn mỹ.
Tôi đặt bàn phím xuống, duỗi người.
“Xong rồi.” tôi nói.
Hệ thống thở dài, giọng vừa bất lực vừa khó hiểu: “Trong nguyên tác, đoạn này nữ chính bị bạo lực mạng đến chết.”
Tôi nhắm mắt lại, mỉm cười.
“Còn tôi.”
“Tôi chửi đến khi bọn họ không kịp thở.”
Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu hửng sáng.
Tôi biết rất rõ.
Trà xanh đã khóc xong.
Nhưng trò chơi của tôi, mới chỉ bắt đầu.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzcsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDk3NDQsInIiOiJpOVpVbFNYdCJ9