Khẩu Nghiệp Xuyên Thư - Ai Động Vào Tôi Là Toang
Chương 4: Một Mình Tôi Chửi Cả Phòng Họp
Sáng hôm sau, tôi đi làm đúng giờ.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzAsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2ODAsInIiOiJHYnA5Sk91cSJ9Không sớm một phút, cũng không muộn một giây.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzAsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2ODAsInIiOiJHYnA5Sk91cSJ9Theo nguyên tác, hôm nay đáng lẽ tôi phải xin nghỉ bệnh, nằm co ro trong chăn, vừa sốt vừa khóc vừa tự trách mình không đủ tốt.
Tôi thì khác.
Tôi trang điểm đậm hơn bình thường một chút, son đỏ rất gắt, tinh thần tốt đến mức có thể đi đánh trùm.
Hệ thống lẩm bẩm trong đầu.
“Ký chủ, hôm nay cô đi làm có thể sẽ gặp rắc rối.”
“Tôi đi làm ngày nào chẳng gặp rắc rối.”
“Tôi còn chưa nghỉ việc mà.”
Vừa bước vào văn phòng, bầu không khí lập tức thay đổi.
Những tiếng gõ bàn phím lạch cạch chậm dần rồi dừng hẳn.
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắn về phía tôi, tò mò có, dè chừng có, hóng chuyện có.
Hôm qua tôi đã làm loạn cả phòng họp.
Hôm nay còn dám đến.
Gan cũng không nhỏ.
Tôi đang chuẩn bị ngồi xuống chỗ làm việc thì một bàn tay đập mạnh xuống mặt bàn trước mặt.
“Lâm Nguyệt.”
Giọng nói chói tai, đầy khó chịu.
Tôi ngẩng đầu lên.
Lưu Khiêm.
Giám đốc bộ phận, cấp dưới thân tín của Bùi Duệ Trí, đồng thời là chó liếm số một của Tô Chiêu Nhiên.
Hệ thống rất tận tụy bổ sung thông tin.
“Người này thường xuyên gây khó dễ cho nguyên chủ, thích lấy việc tăng ca làm vinh dự.”
Tôi gật đầu trong lòng.
À, loại này.
“Cô đi làm muộn.”
Lưu Khiêm đập bàn lần nữa, mặt đỏ bừng. “Cả bộ phận đều đến sớm về muộn, chỉ có cô là ngoại lệ.”
Tôi nhìn đồng hồ trên tường.
Chín giờ đúng.
Tôi nhìn lại anh ta.
“Anh có bị cận không?”
“Cô nói cái gì?”
“Tôi hỏi anh có bị cận hay không.”
“Nếu có thì nên đi khám. Đồng hồ treo to như vậy mà anh vẫn đọc sai giờ.”
Có người phía sau không nhịn được bật cười khẽ.
Lưu Khiêm quay phắt đầu lại trừng mắt, rồi lập tức quay về phía tôi, giận đến run người.
“Ý tôi là thái độ của cô.”
“Cô có biết tôn trọng cấp trên không?”
Tôi đứng dậy.
Không vội.
Không gấp.
Đi từng bước đến trước mặt anh ta.
“Anh xé một miếng da mặt mình ra, trải trước cửa làm thảm chùi chân đi.”
“Sau này tôi ngày nào cũng dẫm lên đó đi làm, được không?”
Cả văn phòng sững sờ.
Lưu Khiêm há hốc mồm.
“Cô… cô nói nhảm gì vậy?”
“Không nhảm đâu.”
“Da mặt anh dày thế này, xé một miếng chắc cũng không ảnh hưởng gì.”
Một đồng nghiệp phía sau anh ta không nhịn được, phì cười một tiếng.
Lưu Khiêm quay đầu trừng mắt, sau đó càng tức hơn.
“Ý tôi là cô phải đến sớm. Người khác tăng ca đến khuya, cô có biết xấu hổ không?”
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ.
“Anh nói đúng.”
“Vậy anh nên xem lại năng lực lãnh đạo của mình.”
Lưu Khiêm sững người.
Tôi tiếp tục, giọng rất bình tĩnh.
“Một người làm việc muộn có thể là do chăm chỉ.”
“Hai mươi người đều làm việc muộn thì chỉ có một khả năng.”
“Anh sắp xếp công việc ngu.”
Không khí nổ tung trong im lặng.
“Tôi đến muộn một tiếng, cùng lắm là lãng phí một tiếng của tôi.”
“Nhưng hai mươi người bị anh kéo theo làm muộn, cộng lại là hai mươi tiếng.”
“Anh không thấy xấu hổ à?”
Có người lén lút giơ ngón tay cái về phía tôi.
Lưu Khiêm tức đến mức mặt đỏ tía tai.
“Cô dám mắng tôi?”
Tôi nhíu mày.
“Mức độ này mà gọi là mắng à?”
“Tôi còn chưa vào trạng thái đâu.”
Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra.
Bùi Duệ Trí bước ra.
Không khí trong văn phòng lập tức đông cứng.
Lưu Khiêm như học sinh tiểu học gặp giáo viên chủ nhiệm, lập tức quay sang cáo trạng.
“Bùi tổng, Lâm Nguyệt quá đáng lắm. Cô ấy không tôn trọng lãnh đạo, còn mắng tôi trước mặt mọi người.”
Bùi Duệ Trí liếc anh ta một cái.
Chỉ một cái.
Lưu Khiêm lập tức im bặt.
Bùi Duệ Trí nhìn sang tôi, ánh mắt lạnh nhạt.
“Về công việc.”
“Cô ấy không phải nhân viên trực tiếp của anh.”
“Về đời tư.”
“Cô ấy là vị hôn thê của tôi.”
“Bà chủ tương lai của công ty này.”
Cả văn phòng chết lặng.
Tôi cũng sững người.
Mặt trời mọc đằng tây rồi à?
Tôi còn đang nghi ngờ thì Bùi Duệ Trí đã quay sang nhìn tôi.
“Cô, đi theo tôi.”
Hệ thống lập tức gào lên trong đầu.
“Ký chủ, mùi âm mưu.”
Tôi thầm thở dài.
Tôi biết ngay mà.
Ngược văn sao có thể để tôi yên được.
Tôi xoay người theo anh ta đi về phía văn phòng tổng giám đốc, dưới ánh mắt phức tạp của toàn bộ nhân viên.
Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.
Nếu hôm nay lại là một màn ép hiến thận nữa.
Tôi sẽ mắng cho cái phòng này không còn ai dám mở miệng.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzAsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2ODAsInIiOiJHYnA5Sk91cSJ9