Khẩu Nghiệp Xuyên Thư - Ai Động Vào Tôi Là Toang
Chương 16: Phỏng Vấn 30 Vạn
Buổi chiều hôm đó, tôi nhận được một tin nhắn rất nghiêm túc.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODIsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxOTcwNjQsInIiOiJoNVM4V21oTCJ9Không phải chửi.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODIsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxOTcwNjQsInIiOiJoNVM4V21oTCJ9Không phải dọa.
Cũng không phải mời tôi “nói chuyện riêng”.
Là một bảng giới thiệu công việc.
Tên tài khoản xác thực.
Logo truyền thông rất quen.
Số người theo dõi: tám mươi tám triệu.
Hệ thống đọc xong, im lặng hẳn hai giây rồi mới lên tiếng: “Ký chủ… họ báo giá phỏng vấn hai ngày, ba mươi vạn.”
“Ừ.” tôi đáp rất bình tĩnh. “Tôi thấy rồi.”
Ba mươi vạn.
Nếu là trước đây, con số này đối với Lâm Nguyệt nguyên bản là thứ không dám nghĩ tới. Một năm tiền thuê nhà. Một năm tiền sinh hoạt. Thậm chí đủ để cô ấy chần chừ rất lâu trước khi quyết định có nên tiếp tục sống hay không.
Tôi thì khác.
Tôi nhìn chằm chằm con số đó, suy nghĩ đúng năm giây.
“Nhận.”
Hệ thống hoảng hốt: “Cô không sợ à?”
“Sợ cái gì?”
“Họ sẽ hỏi rất nhiều thứ. Có thể đào lại quá khứ. Có thể dẫn dắt dư luận.”
Tôi dựa lưng vào ghế sofa, giọng rất thản nhiên. “Vậy thì tôi nói thật.”
“Nhỡ họ cắt ghép?”
“Cắt thì cắt.” tôi cười. “Tôi vốn đâu phải hình tượng hoàn mỹ.”
Tôi trả lời tin nhắn, hẹn thời gian, hẹn địa điểm. Đối phương phản hồi rất nhanh, giọng điệu khách khí nhưng rõ ràng là đang dè chừng.
“Chỉ có một yêu cầu nhỏ.”
“Trong quá trình ghi hình, mong cô hạn chế nói tục.”
Tôi nhìn câu đó, bật cười.
“Được.”
“Tôi sẽ cố gắng dùng tiếng phổ thông.”
Hệ thống không biết nên vui hay lo. “Ký chủ, cô thật sự chỉ cần làm chính mình sao?”
“Ừ.”
“Họ nói vậy.”
Ngày phỏng vấn đến nhanh hơn tôi tưởng.
Phòng ghi hình rất sáng. Máy quay đặt cố định. Không khí chuyên nghiệp đến mức khiến người ta tự nhiên muốn nghiêm túc theo.
Người phỏng vấn là một phụ nữ trung niên, ánh mắt sắc bén, không hề xem tôi như người nổi tiếng mới nổi.
“Cô biết vì sao chúng tôi chọn cô không?”
Tôi gật đầu. “Vì tôi chửi người cả đêm mà không sập.”
Bà ta bật cười.
“Không.”
“Vì cô không im lặng.”
Cuộc phỏng vấn bắt đầu.
Họ hỏi về đêm bạo lực mạng.
Họ hỏi về việc báo cảnh sát.
Họ hỏi về cảm giác khi cả mạng chửi mình.
Tôi trả lời rất chậm, rất rõ.
“Tôi cũng sợ.”
“Nhưng nếu tôi im lặng, ngày mai sẽ có thêm một người giống tôi bị đẩy đến góc tường.”
“Vậy nên tôi chọn ở lại.”
Họ hỏi tôi có nghĩ mình là người dũng cảm không.
Tôi lắc đầu.
“Tôi chỉ là người quen dùng bàn phím.”
“Và không quen nuốt uất ức.”
Hệ thống ngồi trong đầu tôi, im lặng từ đầu đến cuối.
Có lẽ nó cũng đang nghe.
Buổi ghi hình kết thúc sớm hơn dự kiến. Người phỏng vấn đứng dậy, chìa tay ra.
“Cô hợp tác rất tốt.”
“Còn khoản thù lao, chúng tôi sẽ chuyển trong hôm nay.”
Ba mươi vạn.
Tiền thật.
Không phải bồi thường.
Không phải bố thí.
Là tiền công.
Tối hôm đó, video được đăng.
Sáu triệu lượt xem trong vài giờ.
Bình luận đầy lên nhanh đến mức tôi không kịp đọc.
“Kỳ lạ thật, nghe cô ấy nói chuyện rất bình thường.”
“Không giống người bịa chuyện.”
“Tôi không thích chửi người, nhưng tôi thích cách cô ấy không trốn.”
Tôi nhìn tài khoản mới đăng ký của mình, số người theo dõi tăng vọt từng giây.
Hệ thống cuối cùng cũng lên tiếng, giọng có chút mờ mịt: “Ký chủ… cô thật sự bước sang con đường khác rồi.”
“Tôi biết.”
Tôi đặt điện thoại xuống, nhìn số dư tài khoản vừa được cập nhật.
Ba mươi vạn.
Không phải quá nhiều.
Nhưng là lần đầu tiên, tôi kiếm được tiền bằng việc không cúi đầu.
Và tôi biết rất rõ.
Từ giờ trở đi, cuộc sống của tôi sẽ không còn liên quan gì đến việc hiến thận cho ai nữa.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODIsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxOTcwNjQsInIiOiJoNVM4V21oTCJ9