Khẩu Nghiệp Xuyên Thư - Ai Động Vào Tôi Là Toang
Chương 7: Tôi Trực Tiếp Đăng Lên Mạng
Tôi vừa ra khỏi cổng công ty thì điện thoại lại rung.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzMsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2NTAsInIiOiJxSWNtMmlnVCJ9Lần này không phải Bùi Duệ Trí.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzMsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2NTAsInIiOiJxSWNtMmlnVCJ9Là Tô Chiêu Nhiên.
Tin nhắn liên tiếp nhảy ra, tốc độ nhanh như sợ tôi không kịp đọc.
“Chị ơi, hôm qua là em không đúng.”
“Anh Duệ Trí chỉ là nhất thời tức giận thôi.”
“Chị đừng vì giận mà làm chuyện dại dột.”
“Chị quay lại xin lỗi anh ấy đi được không?”
Tôi đứng lại bên lề đường, đọc hết, không sót chữ nào.
Hệ thống nhỏ giọng nhắc.
“Ký chủ, theo nguyên tác, đoạn này nữ chính sẽ mềm lòng.”
Tôi gật đầu.
“Ừ.”
“Mềm.”
Sau đó tôi mở khung chat, gõ đúng một câu.
“Xin lỗi, tôi đang bận thở.”
Gửi xong, tôi chặn số.
Thế giới yên tĩnh hẳn.
Tôi gọi xe, vừa lên xe vừa lướt mạng xã hội. Ngón tay dừng lại ở giao diện quen thuộc đến mức như bản năng.
Weibo.
Trong đầu tôi vang lên một tiếng tách rất nhỏ.
Giống như công tắc được bật.
Hệ thống lập tức căng thẳng.
“Ký chủ, cô định làm gì?”
Tôi dựa lưng vào ghế xe, nhìn dòng thời gian trôi qua trước mắt.
“Bọn họ thích dùng dư luận.”
“Vậy tôi cho họ dư luận.”
Tôi nhấn vào nút đăng bài.
Không suy nghĩ lâu.
Không soạn thảo cầu kỳ.
Tôi chỉ viết đúng những gì đã xảy ra.
Không thêm thắt.
Không khóc lóc.
Không bán thảm.
Một đoạn văn ngắn gọn, lạnh lùng, có ngày giờ, có địa điểm, có lời nói nguyên văn.
Cuối bài, tôi thêm một câu.
“Dùng hủy hôn uy hiếp người khác hiến thận, có hợp pháp không?”
Đăng.
Bài viết vừa xuất hiện, hệ thống đã hét lên.
“Ký chủ, cô điên rồi à?”
“Đây là phá vỡ quy tắc ngược văn.”
“Cô không được chủ động nắm quyền dư luận.”
Tôi nhìn con số lượt xem bắt đầu nhảy.
Một trăm.
Một nghìn.
Một vạn.
“Tại sao không?” tôi hỏi.
“Ngược văn quy định à?”
Thông báo liên tục hiện lên.
Có người tag luật sư.
Có người tag cảnh sát.
Có người tag tài khoản chính thức của tập đoàn Bùi thị.
Bình luận bắt đầu chia phe.
Ban đầu vẫn còn hoài nghi.
“Có thật không đấy?”
“Nghe như tiểu thuyết vậy.”
“Tổng tài mà ngu thế à?”
Tôi không vội.
Tôi chờ.
Mười phút sau, một tài khoản xác thực lên tiếng.
Nhân viên nội bộ.
“Xác nhận hôm qua có cuộc họp.”
“Xác nhận nữ phụ bị mắng là Lâm Nguyệt.”
“Xác nhận tổng giám đốc thiên vị.”
Gió đổi chiều.
Hệ thống trong đầu tôi bắt đầu run thật sự.
“Ký chủ, nếu dư luận bùng nổ, cốt truyện sẽ hoàn toàn sụp đổ.”
Tôi nhìn dòng bình luận đang tăng vọt.
“Vậy thì sụp.”
“Tôi có bảo các cậu xây chắc đâu.”
Điện thoại rung.
Lần này là Bùi Duệ Trí.
Tôi nhấn nghe.
Giọng anh ta đè thấp, đầy tức giận.
“Cô muốn chết à?”
“Cô biết mình đang làm gì không?”
Tôi cười khẽ.
“Tôi biết.”
“Tôi đang nói chuyện.”
“Xóa bài đi.”
“Ngay lập tức.”
“Không.”
“Cô muốn tôi dùng thủ đoạn sao?”
Tôi nhìn ra ngoài cửa kính, thành phố lên đèn, xe cộ đông đúc.
“Anh dùng đi.”
“Nhân tiện để mọi người xem tổng tài dùng thủ đoạn thế nào.”
Bên kia im lặng.
Tôi biết anh ta đang nhận ra một chuyện rất đáng sợ.
Lần đầu tiên.
Tôi không khóc.
Tôi không sợ.
Tôi không đợi ai cứu.
Tôi tự đưa mình ra ánh sáng.
Hệ thống thì thầm, giọng rất thấp.
“Ký chủ… cô không giống nữ chính ngược văn.”
Tôi tắt máy, mở lại Weibo, nhìn bài đăng của mình đã lên top tìm kiếm.
“Tôi biết.”
“Tôi là người viết lại thể loại này.”
Xe dừng trước nhà.
Tôi bước xuống, gió đêm thổi qua, rất mát.
Ở đâu đó, tôi nghe thấy tiếng cốt truyện vỡ vụn.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzMsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2NTAsInIiOiJxSWNtMmlnVCJ9