Khẩu Nghiệp Xuyên Thư - Ai Động Vào Tôi Là Toang
Chương 17: Tôi Thành Người Nổi Tiếng
Video phỏng vấn lên sóng chưa đầy một ngày, tôi đã nhận ra một sự thật rất rõ ràng.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODMsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2OTAsInIiOiJvZ0g5OGJTcyJ9Tôi không còn là người vô danh nữa.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODMsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2OTAsInIiOiJvZ0g5OGJTcyJ9Điện thoại của tôi không ngừng rung. Không phải kiểu rung loạn như lúc bị bạo lực mạng, mà là rung có trật tự, có nội dung, có người xếp hàng chờ trả lời.
Tin nhắn hợp tác.
Lời mời livestream.
Đề nghị ký hợp đồng.
Hệ thống nhìn bảng thông báo trước mặt tôi, giọng có chút mơ hồ. “Ký chủ… số người theo dõi của cô đã vượt qua một triệu.”
“Ừ.” tôi đáp, đang ăn sáng. “Tôi thấy rồi.”
Không phải tôi cố tỏ ra bình tĩnh.
Mà là tôi thật sự không có cảm giác gì đặc biệt.
Có lẽ vì trước đó tôi đã bị cả mạng chửi đến mức miễn dịch. So với việc đó, được người ta theo dõi, khen ngợi hay tò mò đều không tạo ra quá nhiều dao động cảm xúc.
Tôi mở tài khoản cá nhân.
Ảnh đại diện vẫn là tấm hình chụp ngẫu nhiên, ánh sáng không đẹp, góc chụp cũng không chuẩn. Phần giới thiệu chỉ có một câu.
“Người không im lặng.”
Bình luận phía dưới rất náo nhiệt.
“Chị ơi, chị nói chuyện ngoài đời có gắt vậy không.”
“Không biết sao chứ tôi thấy chị rất tỉnh.”
“Chị không cần làm gì cả, cứ là chị là được.”
Tôi đọc chậm từng dòng.
Có người hỏi tôi có định tận dụng độ nổi tiếng này để kiếm tiền không.
Tôi trả lời rất thẳng.
“Có.”
“Tôi đang thất nghiệp.”
Câu trả lời đó lại được chụp màn hình, chia sẻ đi khắp nơi.
Hệ thống thở dài. “Ký chủ… cô thật sự không định xây dựng hình tượng sao?”
“Hình tượng gì?”
“Ví dụ như nạn nhân kiên cường, nữ cường truyền cảm hứng…”
Tôi suy nghĩ một chút.
“Không.”
“Tôi không giỏi diễn.”
“Và tôi cũng không có nghĩa vụ làm tấm gương cho ai.”
Buổi chiều, tôi nhận được cuộc gọi từ một công ty quản lý.
Giọng nói rất khách khí, điều kiện đưa ra cũng khá thoải mái.
“Chúng tôi không yêu cầu cô phải thay đổi phong cách.”
“Chỉ cần cô ổn định sản xuất nội dung.”
“Cứ nói chuyện, cứ phản biện, cứ là chính mình.”
Tôi hỏi một câu rất thực tế.
“Có cần viết kịch bản trước không?”
Bên kia im lặng một chút rồi nói. “Không cần. Cô nói tự nhiên là được.”
Tôi cúp máy, suy nghĩ vài phút, rồi đồng ý.
Không phải vì tham tiền.
Mà vì tôi cần một công việc hợp pháp, ổn định, không liên quan đến Bùi gia, Tô gia hay bất kỳ quả thận nào trên đời này.
Hệ thống ngồi trong đầu tôi, giọng rất khẽ. “Ký chủ, cô đã hoàn toàn thoát khỏi tuyến ngược văn rồi.”
“Tôi biết.”
“Cô có hối hận không?” nó hỏi.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời hôm nay rất trong. Ánh nắng chiếu lên ban công, gió nhẹ, không khí bình thường đến mức khiến người ta cảm thấy mình đang thật sự sống.
“Hối hận cái gì?”
“Không đi theo cốt truyện.”
“Không nhận lấy kết cục đã định.”
Tôi cười.
“Cậu nghĩ xem.”
“Nếu tôi ngoan ngoãn chịu ngược.”
“Bây giờ tôi đang nằm ở đâu?”
Hệ thống không trả lời.
Tối hôm đó, tôi đăng một bài mới.
Không dài.
“Cảm ơn mọi người đã theo dõi. Tôi không phải người tốt, cũng không hoàn hảo. Tôi chỉ là người không quen im lặng. Nếu các bạn cũng vậy, chào mừng.”
Bài đăng được chia sẻ rất nhanh.
Không phải vì nó hay.
Mà vì nó thật.
Tôi đặt điện thoại xuống, tựa lưng vào ghế, thở ra một hơi dài.
Từ hôm nay trở đi, tôi không chỉ là nữ chính của một cuốn truyện ngược.
Tôi là một người có tên, có tiếng nói, có lựa chọn.
Và quan trọng nhất.
Tôi còn sống rất tốt.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODMsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2OTAsInIiOiJvZ0g5OGJTcyJ9